CHƯƠNG 970 - LUẬN ĐẠO VỚI LOẠN CỔ
Chương 970: Luận đạo với Loạn Cổ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một người nửa đời trước thảm bại ngàn lần, một kẻ từ khi ra đời đã đẩy ngang đương thời.
Có thể nói, Quân Tiêu Dao không phù hợp với tiêu chuẩn truyền nhân của Loạn Cổ nhất. Cho dù là Vương Đằng kia cũng là vì khí vận nồng hậu nên mới có được một phần truyền thừa của Loạn Cổ.
“Đạo của tiền bối nói là cái gì?” Quân Tiêu Dao thong dong hỏi.
“Ngô mệnh nghịch thiên!” Tâm ma của Loạn Cổ nói.
Bốn chữ Vô cùng đơn giản, đó là lời chú giải cả đời của Loạn Cổ!
“Tiền bối chi đạo, vãn bối kính nể, nhưng...” Quân Tiêu Dao dừng lại, đột nhiên thay đổi lời nói.
“Nghịch thiên đã không còn mới mẻ.”
Lời này vừa nói ra, một luồng uy áp khủng bố trút xuống, đè thẳng lên người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao vẫn thong dong đứng khoanh tay, mặc dù là đối mặt với tâm ma của Loạn Cổ Đại Đế, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như nước.
Đổi lại là thiên kiêu khác, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ thì hiện tại đã bị đè cho nằm sấp xuống.
“Hậu sinh, ta cho ngươi một cơ hội để hối hận.” Tâm ma của Loạn Cổ như sông băng vạn năm.
Đạo của người nào cũng không thể khinh nhờn, huống chi là một đại đế, lời này Quân Tiêu Dao đã có chút mạo phạm.
“Vãn bối có lý giải của riêng mình đối với hai chữ nghịch thiên.” Quân Tiêu Dao khoanh tay, cười nhạt và nói.
Đổi lại là thiên kiêu khác, giờ phút này nhất định sẽ nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng khi đứng trước mặt tâm ma của Loạn Cổ. Đừng nói mạo phạm, thậm chí còn không dám nói nhiều một câu.
Nhưng Quân Tiêu Dao dám!
Tuy hắn bội phục Loạn Cổ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải dùng tư thái thấp hèn để đối mặt với Loạn Cổ.
“Hừm?” Tâm ma của Loạn Cổ vẫn đưa lưng về phía Quân Tiêu Dao, nhưng trong giọng nói lại có một tia tò mò.
Hậu sinh này có chút khác biệt.
Quân Tiêu Dao tiếp tục nói: “Tiền đề của cái gọi là nghịch thiên là đặt mình dưới trời.”
“Nhỏ yếu hơn trời, bị trời áp chế, mới lựa chọn hành trình nghịch thiên, nhưng...”
Quân Tiêu Dao nói đến đây thì đột nhiên khựng lại.
Sau đó, Quân Tiêu Dao duỗi tay, chỉ tay lên trời xanh!
“Sinh ra đã là đứng đầu, chỉ ta cùng trời tề thọ!”
“Nếu ngang nhau thì dựa vào cái gì trời dám đứng phía trên ta?”
Lời nói của Quân Tiêu Dao như tuyên truyền giác ngộ!
Hắn sánh vai với trời xanh, làm sao trời xanh dám ở phía trên hắn!
Một lời đơn giản mà khí nuốt núi sông vạn dặm!
Cuồng ngạo chi chí khiến sắc mặt của tâm ma Loạn Cổ biến đổi, chuyển người qua thì ánh mắt như kiếm, nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao.
Hậu sinh này dám tự so mình với trời!
“Hậu sinh, lời này của ngươi quá cuồng ngạo, đây là đạo của ngươi sao?” Ánh mắt tâm ma của Loạn Cổ trở nên thâm thúy, lập tức nói.
“Ha hả, cuồng sao, ta không cảm thấy, chờ ta thành tiên thì liền thay đổi trời này, sửa lại đất này, trọng tố hàng tỉ núi sông, thành lập trật tự của ta!”
Câu này của Quân Tiêu Dao càng khiến tâm ma của Loạn Cổ kinh ngạc. Phải biết rằng, không thể ăn nói bậy bạ, rất nhiều chuyện nói ra là có nhân quả.
Một khi mạo phạm tồn tại trong chốn u minh thì rất có thể sẽ gặp phải vận rủi khó có thể tưởng tượng!
Mà trước mặt, hậu sinh bạch y khinh cuồng này dám nói ra lời cuồng ngạo đại nghịch như thế, đủ để chứng minh hắn có tự tin của chính mình!
“Hậu sinh, tên húy của ngươi.” Sắc mặt của tâm ma Loạn Cổ trịnh trọng hơn vừa rồi rất nhiều. Thậm chí đã đặt Quân Tiêu Dao ở địa vị ngang nhau.
Quân Tiêu Dao vung tay áo lên, nói:
“Quân gia, Tiêu Dao!”
“Quân gia, là Quân gia kia, khó trách...” Tâm ma của Loạn Cổ bừng tỉnh.
Gia tộc kia vốn dĩ thường xuyên xuất hiện một ít yêu nghiệt nghịch thiên. Cho dù là khi Loạn Cổ Đại Đế đứng trên đỉnh cao, vô địch quét ngang tiên vực thì cũng chưa từng khiêu khích Quân gia.
Một đại đế cũng không thể dao động địa vị của Quân gia. Thậm chí nếu dám đại đế trêu chọc Quân gia thì sẽ gặp phải sát kiếp khó có thể tưởng tượng.
“Gia tộc kia xuất hiện yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, nhưng không nghĩ tới, đời sau còn có dị số này...”
Tâm ma của Loạn Cổ cũng mơ hồ cảm giác được, e rằng thanh niên bạch y trước mặt là dị số lớn nhất trong đại tranh chi thế này!
Nếu là như thế, cũng thật sự có tư cách lấy được truyền thừa của ông ta, dù sao cả đời Loạn Cổ luôn đấu với trời, đấu với người, đấu với vận mệnh.
Nếu người thừa kế của ông ta là một dị số vạn cổ, vậy cũng coi như kế thừa ý chí đấu thiên chiến địa bất diệt của ông ta.
“Muốn có được cơ duyên, vậy đánh bại ta đi.” Tâm ma của Loạn Cổ khoanh tay nói.
Tất nhiên ông ta không có khả năng dễ dàng để Quân Tiêu Dao có được truyền thừa giống như nữ tử quỷ diện ở tầng thứ chín trăm chín mươi chín.
Ông ta cũng muốn biết, rốt cục dị số Quân gia này có mấy phần bản lĩnh thật.
“À, tiền bối xác định muốn đánh?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày lên.
“Thế nào, sợ?” Tâm ma của Loạn Cổ nói.
“Cũng không phải, chỉ là sợ tiền bối sẽ hồi tưởng lại một vài ký ức không muốn nhớ tới thôi.” Quân Tiêu Dao cười.
“Ký ức không muốn nhớ tới?” Ánh mắt của tâm ma Loạn Cổ trở nên thâm thúy.
“Đúng vậy, ví dụ như... Lại nếm thất bại!”
Khi Quân Tiêu Dao nói ra lời này, không khí yên lặng như cái chết.
Có thể nói, phóng mắt nhìn khắp đương thời, dám nói ra lời này trước mặt Loạn Cổ cũng chỉ có một mình Quân Tiêu Dao.
Nếu các thiên kiêu khác có được truyền thừa của tiền nhân, ai không phải tất cung tất kính, nơm nớp lo sợ, sợ không lấy được tư cách.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại không để bụng chút nào, hắn chỉ xem nó như một lần mài giũa.
Có thể có được truyền thừa của Loạn Cổ thì tốt.
Không chiếm được cũng không có gì.
Đối với hắn mà nói, đại đế còn chưa phải điểm cuối cùng, truyền thừa đại đế kia đã là cái gì!
Tâm ma của Loạn Cổ nghe thấy lời này thì im lặng không nói tiếng nào. Thật lâu sau, ông ta bỗng ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha, thú vị, không ngờ đời sau còn có nhân vật như ngươi, thật muốn sinh ở thời đại lộng lẫy này.”
“Vậy chỉ sợ tiền bối chỉ có thể ở vị trí thứ hai thôi.” Quân Tiêu Dao cũng cười.
Hắn nói như vậy là thật. Nếu Loạn Cổ sinh ra ở thời đại này, Quân Tiêu Dao cũng có tự tin áp chế ông ta.
Chờ hắn thành đế, chư đế thần phục!
Chờ hắn thành tiên, viết lại thiên địa!
“Đến đây đi, đánh một trận với ta, ngàn bại không diệt được ý chí của ta, lần này bại thì đã sao?” Tâm ma của Loạn Cổ phất tay và nói.